Vọng Cố Đô

Trời quê mấy dặm ngẩn ngơ sầu
Đỏ mắt trông vời lặng lẽ đau
Vỹ dạ còn thương hò mái đẩy
Dòng Hương vẫn quyện nét duyên đầu
Khơi thầm nỗi nhớ say lòng dạ
Gợi khẽ niềm yêu điểm sắc màu
Trắng buổi sương mờ đêm giã biệt
Trăng tình đổ bóng nhạt nhòa châu.

Anh Duy

Chiều Phai

Mãn buổi thu về nắng nhẹ xuyên
Lòng như chợt lắng những ưu phiền
Ai từng ước hẹn câu tình nghĩa
Kẻ vẫn mong chờ một bóng quyên
Gió lại thềm hoang sầu giữa cảnh
Hồn neo bến cũ đợi con thuyền
U hoài mỗi lúc khi chiều lạnh
Lặng để trong đời, nỗi nhớ nguyên!

Anh Duy

Chắc Phải Ôn!

Nghĩ dại bao chàng chẳng có khôn
Vừa trêu mấy tiếng đã bay hồn
Hôm thì ló thụt nơi đầu xóm
Buổi lại e dè phía cuối thôn
Cứ tưởng đa tình nghe vẫn thốn
Nào hay hữu ái thấy luôn dồn
Đêm về mất ngủ nên lồng lộn
Sách vở sưu tầm chắc phải ôn!

Anh Duy

Chuyện Đôi Mình

Bởi lỡ nên đành lạc mất nhau
Đường quen cảnh cũ gió mây sầu
Ta còn đợi buổi trao tình thắm
Bậu đã quên lời … Trở gót mau
Vẫn ước ao hoài trên một nẻo
Từng xây đắp mãi mộng ban đầu
Bây giờ bỗng thấy xa vời vợi
Để nỗi đau này … Lại rất lâu!

Anh Duy

Duyên Lỡ

Họa bài: Một khúc xuân tình

Sao người ngoảnh mặt để làm lơ
Nhẹ lắc thềm vai tóc phủ hờ
Gió vẫn âm thầm qua lối nhỏ
Trăng còn lặng lẽ trải đường tơ
Vàng thu lá rụng ai nằm nhớ
Trắng hạ tình vây kẻ đứng chờ
Một phút e dè xuân đã lỡ
Đông về giá lạnh chỉ mình mơ.

Anh Duy

Lặng ...

Con đò đứng lặng giữa dòng trôi
Để ngẫm thời gian gợn sóng nhồi!
Mộng huyễn bao chiều trông kẻ đến
Mơ nhiều những buổi thấy lòng sôi
Vừa nghe giá lạnh hồn thi sĩ
Vẫn đợi trầm tư hướng nẻo đồi
Biết tỏ cùng ai sầu não nuột
Sao tình bạc bẽo giống màu vôi?

Anh Duy

Nơi Xứ Lạ

Bây giờ gót ngọc vẫn còn đi
Thấy cảnh tình vương cũng bởi vì
Đất khách thương cha sầu nhạt nẻo
Quê người nhớ mẹ tủi nhòa mi
Dù xa vạn núi ân hoài giữ
Dẫu cách nghìn non nghĩa mãi ghì
Chữ hiếu con nguyền ghi tấc dạ
Cho hồn ấm lại mỗi chiều khi!

Anh Duy

Xuân ... Say!

Rộn rã xuân nồng buổi sớm nay
Tình thơ lại đẫm nhớ nhung đầy
Âm thầm kẻ đợi nơi miền ấy
Ảm đạm ta chờ giữa chốn đây
Bão tố bao chiều len lỏi dậy
Cuồng phong mỗi bận luyến lưu đày
Âu sầu số phận như hờn lẫy
Lối nhỏ không người lặng lẽ say.

Anh Duy

Một Thời Để Nhớ

Kỷ niệm xa rồi hỡi bé xinh
Chiều xưa dệt ái để cho mình
Gieo vài đoản khúc hồn cao thượng
Ướm những cung đàn dạ tỏ minh
Mãi mộng trăng ngà dang dở ý
Hoài say vóc ngọc ngẩn ngơ tình
Đâu còn nắng trải thềm hoa đợi
Cách biệt bao ngày giữa tuổi trinh.

Anh Duy

Nguyệt Ngoài Song

Một thuở xa rồi tiếc lẫn mong
Tình thư xót lại chỉ đôi dòng
Gom từng mộng cũ nghe hồn tủi
Góp những mơ đầy nhỏ lệ đong
Vẫn biết người đi … Mờ kỉ niệm
Mà sao kẻ đợi đắng trong lòng
Canh dài quạnh quẽ bao niềm nhớ
Để nguyệt đêm sầu chiếu giữa song.

Anh Duy