Mãn buổi thu về nắng nhẹ xuyên
Lòng như chợt lắng những ưu phiền
Ai từng ước hẹn câu tình nghĩa
Kẻ vẫn mong chờ một bóng quyên
Gió lại thềm hoang sầu giữa cảnh
Hồn neo bến cũ đợi con thuyền
U hoài mỗi lúc khi chiều lạnh
Lặng để trong đời, nỗi nhớ nguyên!